Phần I : Chương I
Chương I: ngày đầu của cuộc sống mới
Ngày 5 tháng 2 năm 2024
Ngày đầu sau tốt nghiệp đại học tôi đã tìm
được công việc mà tôi hằng yêu thích bấy lâu nay. Và ngày hôm nay là ngày làm việc
đầu tiên của tôi, ước mơ từ thuở năm nhất sơ trung của tôi sau ngần ấy năm cuối
cùng nó cũng trở thành hiện thực.
Buổi sáng hôm nay trời nắng đẹp và đầy thơ
mộng với tiếng chim véo von bên ngoài cửa của căn hộ của tôi. “cuộc sống của kẻ
lập dị như tôi không biết từ nay liệu có sang một trang mới?” Tôi tự hỏi mình
sau khi đậu bài phỏng vấn của công ti. Nhân tiện nói về quá khứ của tôi chắc
các bạn sẽ thắc mắc tại sao tôi lại tự gọi mình là kẻ lập dị:
Ngay từ nhỏ tôi được sinh ra trong một gia
tộc lâu đời gia hiệu là mahono gia huy là hoa anh đào trắng, gia đình có thế lực
lúc nào tôi cũng đơn độc lại kèm thêm cái tính cách chả giống ai tối ngày thui
thủi với mấy cái cuốn sách và máy chơi game. Nhưng game và sách tôi đọc và chơi
cũng vào hàng không phải ai cũng biết và không phải ai cũng thích vì nó nghiêng
về khoa học hơn là giải trí, nhiều tựa game chiến thuật tư duy thì tôi rất pro
nhiều năm khổ luyện trình độ chơi game của tôi có lẽ đã đến mức “thượng thừa”.
Chắc là vì vậy mà tôi ít tiếp xúc với mọi người mặc dù tôi có vẻ lớn hơn so với
tuổi, nhưng hiện tại tâm hồn tôi cũng chẳng khác gì thằng nhóc năm nhất cao
trung. Vì vậy lũ bạn tôi đặt cho những cái biệt danh nghe thật khiếm nhã như
là: “kẻ lập dị, tên khó ưa,…” dạng vậy.
Hồi nhỏ vì là thiếu chủ của gia tộc tôi được
dạy kiếm đạo đến mức cực kì khắc nghiệt nghĩ lại đến giờ mà đau hết cả người từ
tự lực leo lên một quả núi cao 3000m lúc tôi vừa 3 tuổi, chạy bộ 5 km trong 5
phút, trống đẩy 100 lần, bla bla… và vô số những bài tập như vậy kĩ năng kiếm đạo
của tôi hiện tại cũng không đến nỗi mai một vì đơn giản tôi vẫn giữ thói quen tập
luyện như vậy từ bé đến giờ. Nhưng có một điều mà tôi luôn thắc mắc: “ai là người
huấn luyện tôi?” Nhưng rõ dàng. Có thể là vì tôi quên mất về điều đó hay là vì
một điều gì đó mà tôi quên mất chăng?
À mà quên xin tự giới thiệu tôi là mahono
shikaru hiện tại tôi là thiếu chủ của đại gia tộc mahono kiêm một lập trình
viên, cái tên của gia tộc tôi nghe thật ngớ ngẩn “maho?” (maho: phép thuật).
Gia tộc phép thuật sao cái gì vậy? Vậy tại sao tôi phải rèn luyện kiếm đạo từ
nhỏ, tôi cảm thấy thật ngớ ngẩn và nực cười.
Sơ lược về tôi
Họ và tên: Mahono Shikaru
Giới tính: nam
Tuổi: 22
Nghề nghiệp: lập trình viên
Học vấn: 12/12, tốt nghiệp cử nhân đại học
quốc gia
Ngoại hình: cân đối, ưa nhìn
Chiều cao: 1m75
Cân nặng: 65kg
Tóc: đen tuyền
Da: vàng (đặc trưng người châu á), pha
chút trắng (otaku nên thường con nhà bà xuyên ở trong nhà)
Mắt: đen, đeo kính (ngồi máy tính n giờ)
Trên chuyến tàu từ Shibuya đến Akasaka mất
10 phút, cảnh vật không gì thay đổi kể từ ngày tôi bỏ nhà ra đi để thực hiện ước
mơ của mình vậy cũng đã 4 năm kể từ đó đến giờ trên chuyến tàu này chẳng gì đổi
thay cảnh tượng như mọi khi tôi đi học và giờ thì tôi đi làm giấc mơ coi như thực
hiện được 1 nửa giờ chỉ còn 1 cô vợ và 1 đứa con là cuộc đời tôi coi như toại
nguyện.
Tiện đường đi đến công ti nhân thời gian
còn sớm tôi ghé vào quán cafe kiểu cổ quen thuộc mà mình đã đến thường xuyên
nhưng ngày thi nơi đây là nơi tuyệt vời để đếntịnh tâm ôn tập cho kì thi sắp đến.
Vị chủ quán ở đây rất tốt bụng, ông có vẻ đã ngoài 50, dáng người cao, lực lưỡng
gương mặt ông hiền từ, ông luôn tận tình giúp đỡ mọi vị khách, nói tóm lại ông
là một người tốt. Như thường lệ, tôi mở cửa tiếng chuông cửa khẽ rung, tôi cúi
nhẹ đầu chào ông, ông hỏi tôi với chất giọng trầm, vẻ từng trải:
[Như thường lệ hả shikaru?]
[Dạ như thường lệ ạ.”]
Ông nhanh
chóng mang ra một ly cafe đen không đường thức uống tuyệt vời vào ngày xuân se
lạnh, tôi thích nó.
***********************************************************************
Khi đến
công ti, đây ở một tòa nhà cao ốc với 30 tầng hết thảy, phòng làm việc của tôi
là tầng 18. Bước vào đại sảnh, ngay lập tức tôi đi đến bàn tiếp tân. Sau khi,
nói họ tên và khai báo mục đích đến đây cô liền đưa cho tôi chiếc thẻ được chuẩn
bị sẵn có lẽ là từ ngày tôi đậu bài phỏng vấn. Chiếc thẻ ấy là một key (chìa
khóa) điện tử, chúng lưu trữ những thông tin của bạn đồng thời đó cũng là 1 chiếc
chìa khóa để bạn có thể mở cửa được ở nơi bạn làm việc khá tiện dụng.
Tôi đi vào
thang máy nhấn lên tầng 18, khi thang máy dừng ở nơi tôi chỉ định chiếc cửa sắt
từ từ mở ra trước mắt tôi là hệ thống gồm 40 bàn làm việc công sở như những
công ti mà tôi thường xem trên tivi. Trong lúc tôi đang chìm đắm nguyện vọng
thuở trung học của tôi thực hiện đã xong một nữa một người đàn ông dáng người
cao gầy, đeo một cặp kính nhìn rất thư sinh. Anh quàng tay lên vai tôi thân thiết:
[Nhóc là
người mới hả? Mahono shikaru nhỉ? Anh là Shikita Sato.]
Anh hỏi tôi
[Dạ !]
Tôi chả lời anh tỏ vẻ tôn trọng.
Sau đó anh đưa tôi một bản thảo với những
kế hoạch của công ti
Hiện tại công ti đang phát triển các phần
mềm nền móng nên không có dự án nào để tôi có đất dụng võ mà thay vào đó tôi phải
đi bảo trì những phần mềm đó. Kể ra ngày đầu làm việc cũng không đến nỗi, chỉ
toàn là viết những bản debug, xong thì fixbug, đọc các kế hoạch tương lai của
công ti, bla bla bla,… mất nửa ngày là hoàn thành.
Thấy tôi thảnh thơi anh sato gửi cho tôi một
cái mail tin nhắn kèm đó là 1 tệp tin có vẻ đó là game với phần đuôi file là .zip
cùng với cái tên khá là kiếm hiệp “kiếm thánh ma vương”. Nội dung tin nhắn kiểu
:”nhóc chơi thử game xem nó có bug hay gì không nếu có chú sửa hộ anh :p :d!!!”
- kiểu vậy
Sau khi tải và giải nén xong tôi khởi động
game lên như một tựa game thông thường. Màn hình chờ của game khá là lạ chỉ
toàn màu đen với dòng chữ trắng ở giữa khá là nổi bật dòng chữ ấy hiện lên và
nó ghi:
“Hey! mấy kẻ thèm khát danh vọng từ ta muahaha. thứ đến đây giết ta nè. Trừ vào thứ bảy với chủ nhật nha, ngày nghỉ mà nhớ nha! Muahaha” - by: Ma Vương
Tôi nghĩ thầm: “có vẻ hấp dẫn rồi đây”
Khi load xong game màn hình hiện lên hai bảng
chọn. Bản ở trên cùng ghi “tên nhân vật”, bảng tiếp theo nằm ở dưới ghi 2 lựa
chọn “nam/nữ”. Tất nhiên tôi đã điền đầy đủ thông tin và chọn giới tính là nam
rồi. Sau khi chọn thành công nhân vật tôi bắt đầu tìm hiểu chi tiết về tựa game
này, sau khi tìm hiểu tôi phát hiện ra 1 sự thật bất ngờ về game này.
Đầu tiên, game này là 1 tựa game nổi tiếng
thời đầu của công ti khoảng 10 năm trước thật bất ngờ. Tựa game này còn là
thách thức cho mọi người về thiên tài đã tạo ra cái game có thể nói là siêu
trong siêu phẩm là ai? Nhìn chung về
game gọi nó là siêu phẩm chắc không thể nào sai được.
Đồ họa nói là 10 năm trước chứ đồ họa hiện
tại còn phải gọi nó bằng “cụ”, bạn cứ tưởng tượng nó như game blade and soul của
garena hay battergroud ấy, nhưng mà nói thật chứ như vậy cũng vẫn chưa đủ để
nói về nó, nhân vật thì tự do di chuyển có thể tích họ với máy chơi game thực tế
ảo. Cốt truyện của game cũng khỏi phải chê nội dung kể về cuộc hành trình vĩ đại
của bạn để đạt đến đỉnh cao của xã hội thậm chí bạn có thể làm vua của thánh quốc
shidema và tiến sang tiêu diệt vương quốc của quỷ darknats nếu có đủ khả năng
và sự tin tưởng của đồng đội npc mà bạn phải tự xây dựng nó. Nhắc đến npc thì
đây không giống như các npc mà bạn thường thấy trong mấy tựa rpg mà có lẽ là bạn
thường chơi vì đây phải nói là siêu phẩm mà npc ở đây đều là các ai được lập
trình rất tuyệt vời phải nói ngay bây giờ 1 đội ngũ gồm vài chục lập trình viên
kì cựu và chuyên về ai cũng chưa chắc có thể làm được mà trong khi đó 10 năm
trước công ti chưa phát triển như hiện tại với đội ngũ ban đầu chỉ chưa đầy 12
người; theo những dòng code mà tôi đọc được thì đây là một chuỗi vô số thuật
toán cho ra những phân tích về mọi mặt từ tính cách đến đến ngoại hình chỉ
thông qua giọng nói mà chúng ta nói chuyện qua micro trò chuyện với npc.
Đi sâu một tí về nhân vật và kĩ năng. Khi
khởi tạo nhân vật bạn không thể nào thấy những thứ như chọn class. Vì đơn giản
những thứ như vậy không cần thiết vì những thuật toán của game đã cho chúng ta
những thuộc tính phép thuật những kĩ năng thông qua tính cách mà nó thu thập được
qua những biểu hiện của bạn ở nhiệm vụ tân thủ (chuỗi 10 nhiệm vụ đầu tiên).
Ngoài việc xác định class của bạn, có thể rèn luyện các class khác nhưng hơi
khó khăn đơn giản bạn không hợp với nó và nó cũng không phải sinh ra là dành
cho bạn. Cơ bản để nhận được class và thuộc tính (class là tùy thuộc vào người
chơi; thuộc tính là do game quyết định):
- Nóng nảy, thiếu bình tĩnh: khả năng có thể xác định là nguyên tố lửa (hỏa)
- Điêm đạm, bình tĩnh: khả năng có
thể xác định là nguyên tố nước (thủy)
- Tốt bụng, thật thà: khả năng có thể xác định là nguyên tố đất (thổ)
- Lanh lợi, thông minh: khả năng có thể xác định là nguyên tố gió (phong)
- Lạnh lùng, tốc độ: khả năng có thể xác định là nguyên tố sấm sét (lôi)
Ngoài ra còn 2 loại nguyên tố không thể
xác định bằng thuật toán mà chúng xét nhờ sự may mắn tỉ lệ để sở hữu 1 trong 2
nguyên tố này là 1/10000 với số lượng người chơi chỉ có hơn 100000 thì chắc hẳn
sẽ chỉ có tối đa là 10 người ở thời điểm hiện tại và 2 loại nguyên tố đó là:
Ánh sáng và bóng tối chúng tương sinh
tương khắc với nhau hiển nhiên ánh sáng bị bóng tối bao bọc và ánh sáng nhờ có
bóng tối để tỏa sáng và tất nhiên tỉ lệ 10 người đó là 50/50. Mỗi người có lẽ
chỉ tối đa sử dụng được 4 loại nguyên tố có lẽ là do hệ thống quy định trong 10
năm chưa có 1 trường hợp ngoại lệ. Về tính chất khắc chế của của từng loại
nguyên tố nó không phải tuyệt đối vì đây là 1 thể loại game có những tính chất
của thế giới thật vd: nếu bạn sở hữu nguyên tố nước qua một khoảng thời gian
cày quốc bạn lên được lever 10 với thủy thuật cơ bản là <water ball>, và
vô tình bạn gặp 1 kẻ sở hữu nguyên tố lửa còn bạn nghĩ là mình sẽ thắng họ chắc
trong kèo đấu ma pháp, nhưng trên thực tế nếu kẻ bạn gặp có ma pháp hệ lửa bằng,
thấp, hoặc hơn bạn 1 vài lever thì điều đó là đúng nhưng nếu kẻ đó với bạn có
ma pháp chênh lệch đến vài chục cấp độ thì đó là câu chuyện khác chẳng hạn kẻ
đó nguyên tố lửa của hắn lever 30 hỏa thuật cơ bản là <fire ball> cũng có
thể thổi “bong bóng nước” và bạn đi về với cát bụi đó là chắc chắn, đây là một
điểm thú vị khác vì bạn chả phải ngại cái gì về cái nguyên tố và những thứ khắc
chế việc bạn cần chỉ và cày cày và cày đến khi bạn là người mạnh nhất hoặc max
lever nếu có thể, theo tôi thấy nó là chuyện không tưởng vì kỉ lục người mạnh
nhất thì cái lé vồ cao nhất mà game thủ game này từng được biết là 856 và vẫn
có dấu hiệu có thể tăng tức là vẫn chưa có ai đạt được đến 2 chữ max lever.
Theo những thông tin mà tôi nhận được từ
việc hỏi bác in tờ nét thì tôi biết rằng [quỷ vương] tiền nhiệm đã bị tiêu diệt
bởi 1 game thủ điều đó chả nghĩa lí gì vì quái vật vẫn được sinh ra và quan trọng
hơn là kẻ tiêu diệt [quỷ vương] lại chính là kẻ đươc xem là người mạnh nhất với
lé vồ cao ngất ngưởng 856 mà tôi vừa để cập đã lên ngôi [quỷ vương] và còn cai
trị độc ác hơn cả kẻ tiền nhiệm. Nói về chính trị vậy thôi. Tìm hiểu game vậy
thôi mà cũng đã đến 8h và thế là hết giờ làm, khi bước vào cầu thang máy trưởng
phòng anh ấy cũng đang đứng cạnh tôi anh quàng tay lên vai tôi,lần nữa:
[Này nhóc
đi làm vài li không?- anh hỏi.]
[Dạ em uống
không được giỏi lắm xin anh nương tay.] – tôi cung kính đáp lại đàn anh
Sau đó anh
dẫn tôi đến một quán bar gần công ti nơi đây được trang trí kiểu cổ, với chiếc
bàn gỗ nhìn cũng khá lâu đời có lẽ cũng được 10 năm thậm chí là hơn với màu sắc
của nó là có thể đoán được, người đứng quầy là một ông chú nhìn cũng đã ngoài tứ
tuần. Vừa ngồi vào bàn, anh sato liền gọi:
[Cho cháu
1 ly vodka như mọi khi ạ] - nói xong anh quay qua tôi và hỏi – [còn cậu muốn uống
gì nào?]
Tôi mân mê
với chiếc menu màu nâu cũ rồi quyết định chọn rượu nhẹ nhất trong đó:
[Dạ cho
cháu 1 ly cocktail oliu ạ.]
Với bàn
tay điệu nghệ của một người pha chế rượu lành nghề ông trộn những loại rượu mà
tôi không hề biết tên mặc dù có vẻ nó khá nổi tiếng.
Anh sato uống
hết ly rượu này đến ly rượu khác, còn tôi thì ngâm nhi ly cocktail oliu ngon ngọt
của mình cũng những suy nghĩ về những dòng code đang viết dở, đặc biệt là đoạn
mã nguồn của tựa game mà anh sato gửi
cho tôi, không biết những đoạn code với gần 100 gb có những gì, à mà máy tính của
công ti, theo tôi được biết nó có con chip bta2000 đây là con chip được nhà
sáng lập bí ẩn tạo ra với chức năng rất kì diệu đó chính là tiết kiệm 1 lượng lớn
dung lượng thật tuyệt vời phải không (đây cũng là một cuộc cách mạng công nghệ,
và là một trong những nguồn thu của công ti). Còn về game này thì nếu nói là
100 gb thì có lẽ trên thực tế nó phải đến cả tb cũng không chừng vì vậy việc
“khám rồi phá” của tôi là cần thiết.
Sau một khi ngâm nhi hết ly cocktail của
mình còn anh sato có lẽ đang uống đến n ly vodka nồng độ mạnh. Anh đã lăn ra ngủ,
cả buổi tối tôi và anh đã nói rất nhiều chuyện từ trên trời xuống dưới đất, từ
khi ra ở riêng đến giờ chưa bao giờ tôi được vui như ngày hôm nay cảm tưởng như
ngày cuối cùng của mình trên cõi đời vậy.
Thấy anh say xỉn vậy mà đêm cũng đã tới,
những chuyến tàu về nhà của cả hai cũng đã rời nhà ga, vì vậy tôi quyết định
đưa anh về công ti.
Về tới công ti, tôi dìu anh vào phòng của
anh, còn mình chạy ra phòng làm việc. Tính chất của công ti lập trình là thường
tăng ca (những lúc deadline, nợ code,…) thì chúng tôi có thể phải ở lại công tí
có khi đến 1 tuần, vì vậy ở đây luôn có những người làm việc xuyên suốt như vậy.
Thấy anh nằm ngủ ngon như ở nhà tôi cũng không dám quấy dày làm anh ngủ mất
ngon vì vậy tôi để mình anh trong phòng của quản lí nơi làm việc của anh, còn
tôi lẳng lặng đi ra phòng làm việc trên đường đi có một máy bán hàng tự động
tôi liền mua ngay một ly cafe nóng hổi với cafein khá cao giúp tỉnh táo cực kì
hiệu quả, tất cả vì những đoạn code của tựa game huyền thoại ấy.
Về đến bàn làm việc tôi khởi động chiếc
máy tính mà tôi mới làm quen chưa đầy 1 ngày. Ngay lập tức tôi mở mã nguồn của
game và xem từng mã một. Các thuật toán về item, các quest,… không khác gì các
game rpg khác. Đặc biệt làm tôi để ý đó lại là thuật toán hoàn hảo của các npc
các ai chúng được sắp xếp hỗn độn, khi tôi phát hiện ra một điều thú vị ở cách
sắp xếp này khi vô tình đi vệ sinh về và từ cánh của của văn phòng nhìn vào máy
tính của tôi những dòng code đen, trắng, xám bị nhạt nhòa như mất sự hiện diện
và những dòng code màu đỏ hiện lên như những vòng tròn ma thuật với nhiều dòng
mã đỏ dường như mang một ý nghĩa gì đó. Ngay sau khi, nhìn thấy dòng chữ từ
cách đó khoảng 10 mét tôi liền lao vào nhìn một cách cụ thể. Chăm chú vào nó
“nếu nhìn kĩ và tập chung thì tôi có thể
thấy đây là một tập hợp những kĩ tự khó hiểu màu đỏ - ở trang tôi đang đọc, ở một
số trang khác nó lại có màu xanh có lẽ là do màu của các code phân biệt.”
Tôi dồn hết máu lên não để cố đọc hiểu các
code đó. Các bạn có biết kĩ thuật nội công của thiếu lâm tự bên trung quốc
không gồm 72 bộ trong đó bao gồm nội công, cách đưa khí đến các bộ phận mình muốn,…
gia đình tôi là một nhánh của thiếu lâm tự chuyên về nội công vì vậy tôi được
rèn luyện ngay từ nhỏ, vì vậy như một bản năng tôi dồn hết sức bình xinh vào
đôi mặt thứ một otaku đồng thời một lập trình viên cần nhất. Sau vài giây chăm
chú, các dòng chữ trên màn hình máy tính cuối cùng tôi cũng dần dần hiểu được
nhưng vấn để tôi tự hỏi: “có phải là tôi hiểu nó viết gì hay không?” Đơn giản
là vì tôi có linh cảm nó tự thay đổi chứ không phải là tôi hiểu nó viết gì ngay
từ đầu. Một ánh sáng màu đỏ từ trung tâm của vòng ma thuật với dòng chữ màu đỏ
như những dòng code hiện lên kèm theo giọng nói của một phụ nữ chứa đầy “mùi”
máy móc như những ai của một hãng điện thoại nào đó.
[XÁC NHẬN: THÀNH VIÊN GIA TỘC MAHO]
[XÁC NHẬN: NGƯỜI SỞ HỮU 100% DÒNG MÁU MAHO]
Tôi giật mình vì sự đột ngột của giọng
nói, ngay lập tức tôi lùi lại, giọng nói đó tiếp tục vang lên những thanh điệu
cứng nhặc như một ai chính hiệu:
[VIỆC CHUẨN BỊ DỊCH CHUYỂN: HOÀN TẤT]
Tôi ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy
ra nhìn chăm chăm vào chiếc màn hình đang hiển thị những hình thù kì lạ như những
chiếc vòng tròn ma thuật được tạo thành bởi những kí tự như chữ viết ở thế giới
khác vậy.
(người dẫn truyện: trong khi shikaru đang
hướng mắt vào màn hình máy tính thì dưới chân câu đang dần dần xuất hiện là các
huyết tự với ngôn ngữ của thế giới khác)
[DỊCH CHUYỂN TRONG]
[3]
[2]
[1]
[VIỆC DỊCH CHUYỂN BẮT ĐẦU]
Giọng nói đó tiếp tục vang lên, đột nhiên
người tôi cảm thấy nôn nao bồn chồn khó tả, sau khi giọng nói đó hoàn thành việc
đếm ngược, một luồng ánh sáng đưới chân tôi tỏa ra một cách mãnh liệt. Trong
tíc tắc sau, tôi chìm vào một giấc ngủ…
Có gì đó… tôi đã quên mất… từ rất lâu…
Nhận xét
Đăng nhận xét